feng xu xu
13-07-2017
Chương 42: Cô ấy nói không cần thiết
Không biết là do bận rộn hay cố ý, tóm lại, kể từ sau khi đưa Nhạc Ý vào viện, Yến Hàn Thiền chưa từng đến thăm cô dù chỉ một lần.
Cho đến ngày xuất viện.
Hàn Nghênh đưa cô đến cổng viện, xe đã đỗ ở đó chờ sẵn.
Nhạc Ý vừa mở cửa sau thì người ngồi ghế lái đã gọi cô: "Ngồi lên phía trước."
Lúc này Nhạc Ý mới phát hiện ra Yến Hàn Thiền.
Động tác của cô khựng lại, cuối cùng vẫn ngồi vào ghế phụ lái.
Anh dựa cửa sổ hút thuốc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc trông thật quyến rũ, vẻ mặt anh trong làn khói mờ ảo khiến cô càng khó đoán.
Cô gượng gạo cài dây an toàn, giọng trầm thấp: "Bà Yến đã biết chuyện của chúng ta, anh vẫn tự mình đến đón em, chẳng lẽ không sợ ầm ĩ, mang lại rắc rối cho bản thân sao?"
Anh khẽ cười: "Có vẻ như Hàn Nghênh không nói gì với em cả."
"Anh ấy nên nói với em những gì?"
Anh ta không trả lời, nghiền đầu mẩu thuốc lá và quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô.
Anh ta xoa má cô, vốn gầy guộc, "Em gầy đi nhiều ngày qua, để Lương Mẹ nấu cho em nhiều món bổ dưỡng hơn, và nhanh chóng tăng cân nào."
Ánh mắt long lanh của cô chớp lên, không quen với sự quan tâm bất ngờ của anh.
Cô lại nghe anh nói, "Gầy còm, ngủ không ngon và không có cảm giác thèm ăn."
Cô thở phào nhẹ nhõm và gật đầu mạnh mẽ.
Cô đồng ý với Nghi Mẫu về việc rời đi, và không ai đề cập đến nó nữa.
Yến Hàn Thiền dường như bận rộn hơn trong thời gian đó và có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, nói rằng anh muốn bồi bổ cho cô và giúp cô tăng cân.
Điều ngạc nhiên là, anh ấy thực sự dành thời gian mỗi ngày để đưa cô đi ăn.
Anh ta công khai đưa cô đi khắp nơi.
Nhạc Ý không hiểu, mối quan hệ của họ rõ ràng không được chấp nhận, và trước đây anh ta giấu cô rất kỹ. Tại sao anh ta lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy, đến mức muốn phô trương cô trước bàn dân thiên hạ?
Dù hoài nghi nhưng cô lại không đủ sức chống lại. Mối quan hệ giữa họ luôn như vậy, anh bảo gì cô làm nấy.
Cho đến nửa tháng sau, Nhạc Ý tình cờ nhìn thấy một bài báo.
Bài báo nói về việc một nhóm buôn người bị bắt giữ và tất cả đều bị kết án tù chung thân. Nhìn người đàn ông Đại Hồ Tử trong ảnh minh họa của bài báo, cô thấy rất quen mắt.
Nhạc Ý chợt nhớ ra điều gì đó, cô hỏi Lương Mẹ, rồi hỏi Hàn Nghênh.
Mới biết được đầu đuôi câu chuyện về việc mình bị bắt cóc.
Cô cũng hiểu ra tại sao Yến Hàn Thiền giờ đây lại công khai đưa mình ra ngoài.
Hóa ra anh đã phơi bày rõ ràng mối quan hệ này, cả gia tộc Yến Gia đều biết.
Cũng chính vì Yến Hàn Thiền công khai che chở, nên sẽ không ai gây khó dễ cho Nhạc Ý.
Kể cả Nghi Mẫu và Diêm Lão Gia Tử, những người luôn coi trọng thể diện.
Nghe những điều đó, Nhạc Ý cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Yến Hàn Thiền bảo cô ra ngoài và muốn đưa cô đi ăn, nhưng cô lắc đầu từ chối, lần đầu tiên.
Yến Hàn Thiền nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với cô và quay lại nhìn cô.
Cô ngồi thu mình trong chiếc ghế treo ở bệ cửa sổ phòng ngủ, với một con thỏ trắng trên đùi.
Chiếc ghế treo này được mua riêng cho cô gần đây, vì cô thường co ro trong phòng và không di chuyển.
Con thỏ được mang đến để cô không cảm thấy buồn chán.
Nhạc Ý ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hiếm khi dịu dàng của anh, tim cô run lên, vội vàng tránh ánh mắt anh.
Họ chỉ là tình nhân mà thôi, phải không?
Tại sao ánh mắt của Yến Hàn Thiền lại khiến cô cảm thấy có điều gì đó không đúng?
Hành động của Yến Hàn Thiền cũng khó hiểu.
Rõ ràng, sau khi chuyện của họ bị phơi bày, anh chỉ cần đẩy cô ra làm người thế thân là được… Nhưng anh không làm vậy, thay vào đó, anh công khai mang cô theo bên mình, che chở cô dưới đôi cánh của anh.