Nếu tôi biến thành kỷ niệm

Đánh động

nan lin

15-07-2017

Trước Sau

Sau khi nhận được lệnh của Tống Lão Phu Nhân, mặc dù Tống Đình Ngộ không muốn, anh vẫn phải đi cùng Tô Nghiêm và con trai.

Trên xe, Tống Đình Ngộ quay lại nhìn mẹ con Tô Nghiêm và hỏi: "Đi đâu vậy?"

Tô Nghiêm hỏi Tống Duy Hy: "Duy Hy, con muốn đi đâu?"

"Đi vườn thú!" Tống Duy Hy trả lời ngay lập tức.

Tô Nghiêm bẹo mũi cậu bé: "Nhưng bây giờ là mùa đông, nhìn kìa, trời đang tuyết rơi, đi vườn thú cũng chẳng thấy gì đâu?"

Cậu bé tròn mắt nhìn cô: "Vậy chúng ta đi đâu?"

Tô Nghiêm suy nghĩ một lát rồi đề nghị: "Chúng ta đi công viên giải trí nhé? Được không?

Đó không phải là nơi con luôn muốn đến sao?"

Hôm nay là cuối tuần, sẽ có nhiều người, Tống Duy Hy thích ồn ào.

"Được."

Tống Duy Hy trả lời vui vẻ, sau khi bàn bạc với mẹ, cậu nói với Tống Đình Ngộ: "Bố, đưa chúng con đi công viên giải trí nhé."

Vì bệnh tình, Tống Duy Hy luôn sợ lạnh, vì vậy cậu mặc rất nhiều quần áo ấm, mũ, khăn, găng tay, không thiếu thứ gì.

Lúc này cậu dựa vào lòng Tô Nghiêm: "Mẹ, hát một bài cho con nghe."

"Con muốn nghe bài gì?

"Có thể hát bài hát chủ đề của Xǐ Yáng Yáng và Huī Tài Láng không?"

Tô Nghiêm hỏi.

Tống Duy Hy mỉm cười nhẹ nhàng, dường như không hài lòng: "Mẹ, mẹ thật ngây thơ, con không nghe bài đó, mẹ hát bài 《Dù Chết Cũng Phải Yêu》 cho con nghe."

Tô Nghiêm bị con trai chỉ trích, mặt đỏ lên, bài hát chủ đề của Cừu vui vẻ và Sói xám cô học rất lâu mới nhớ được, cô định hát cho Tống Duy Hy nghe trước khi ngủ, nhưng anh chưa từng nghe.

"Con không hát."

"Đưa điện thoại cho con."

Tống Duy Hy lấy điện thoại từ túi của cô, tay nhỏ cầm điện thoại, tìm thấy trình phát nhạc: "Mẹ, tự tìm bài, tìm ra rồi thì hát theo."

Tô Nghiêm không thể không tìm ra bài hát "Tình yêu cho đến khi chết" để hát, cô hát theo, giọng hát của cô thật không cao, đặc biệt là khi hát cô hát đứt quãng, cô cảm thấy xấu hổ, nhưng Tống Duy Hy nghe rất thích, còn Tô Nghiêm nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Tống Đình Ngộ trên ghế lái có vẻ không hài lòng.

Cuối cùng cô hát xong bài hát, công viên giải trí cũng đến, Tô Nghiêm thở phào một hơi, trước khi xuống xe, cô giúp Tống Duy Hy chỉnh lại quần áo, ngoài trời quá lạnh, cô không thể để anh bị lạnh.

Sau khi xuống xe, Tống Đình Ngộ đi đậu xe, Tô Nghiêm ôm Tống Duy Hy mua vé, chờ anh ở cửa, Tống Duy Hy ôm cổ Tô Nghiêm, miệng nhỏ tiếp xúc với tai cô: "Mẹ, chắc chắn bố đã bị tiếng hát của mẹ làm lay động."

"......" Tô Nghiêm không thể không cười, giọng hát của cô thậm chí cô nghe cũng thấy xấu hổ, làm sao có thể lay động người ta?

Chỉ có thể làm người ta sợ hãi thôi?

Khi Tống Đình Ngộ đậu xe xong quay lại, anh nhìn thấy cảnh mẹ con ôm nhau nói chuyện thầm, họ có tình cảm tốt, không quan tâm đến người khác.

Tống Đình Ngộ lúc này cảm thấy lòng mình có chút được chạm đến.

Anh chủ động đi đến trước mặt Tô Nghiêm, đưa tay ra: "Để tôi bế Duy Hy."

Tô Nghiêm ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn gật đầu, vừa định đưa Tống Duy Hy qua, không ngờ cậu nhóc không muốn, cậu chưa quen với việc tiếp xúc với Tống Đình Ngộ: "Con tự đi."

Bây giờ mặc dù là mùa đông, nhưng công viên giải trí vẫn có nhiều người, Tô Nghiêm sợ mất Duy Hy nên cô nắm tay cậu chặt, không dám buông.

Trước Sau